Mình từ bé đã là một người ít nói và trầm tính, hồi còn nhỏ xíu chưa có nhận thức đầy đủ về bản thân, mình luôn tự ti về mọi thứ từ việc mình không có ngoại hình dễ nhìn như người ta cho đến điều kiện gia đình mình cũng không khá giả như người khác. Mình luôn hướng mắt ra bên ngoài và xem bản thân là một sản phẩm lỗi của tạo hóa, mình xem những người có sự xinh đẹp, giàu có ngoài kia là tiêu chuẩn.
Cái tiêu chuẩn đó luôn đeo bám và ám ảnh mình khiến mình lúc nào cũng trong trạng thái tự ti và nghi ngờ bản thân, nó kiềm hãm mình và luôn cho mình cảm giác tiêu cực rằng "tại sao tôi lại không được như họ", "tại sao họ có cái đó còn tôi thì không". Vì điều này mà trong một khoảng thời gian dài mình không thể phát triển, không thể trưởng thành và không biết được những giá trị của nổ lực.
Mình không rõ điều gì đã thôi thúc, đã giúp mình có được sự cố gắng phấn đấu, sự nỗ lực, có lẽ nhờ vào khoảng thời gian dài so sánh mình với người khác, khoảng thời gian dài đánh giá thấp bản thân đã cho mình một ý chí ngày càng trở nên mạnh mẽ. Nếu dùng đúng từ để miêu tả điều đó thì mình nghĩ mình sẽ gọi nó là sự tự ái.
Chính sự tự ái đã giúp mình biết được giá trị của việc nỗ lực, giá trị của việc chui rèn bản thân để xứng đáng với một điều gì đó, nó giúp mình ý thức được rằng nếu muốn đẹp, muốn giàu như họ tại sao ta không tìm cách để xứng đáng với những điều đó, chỉ có bỏ công sức, bỏ nỗ lực của mình ra thì những thứ mà người ta ao ước, những thứ người ta mong muốn có được hay thậm chí là ghen ghét mới thuộc về mình.
Sự tự ái đối với nhiều người nó điều gì đó đáng chê trách và mọi người thường tìm mọi cách để chối bỏ sự tồn tại của nó trong mình. Quả thật, đối với mình sự tự ái đã từng là một điều khủng khiếp như vậy nhưng khi mình biết thành thật với bản thân, biết trung thực với bản thân mình thì tự ái chính là thứ giúp mình tìm ra được nhiều khía cạnh về bản thân trong cách suy nghĩ và hành động.
Cảm ơn mọi người đã đọc hết bài viết! Mình đến từ Nhật ký hằng ngày.
Nhận xét
Đăng nhận xét