![]() |
Xin chào mọi người, sáng nay mình có đọc lại cuốn sách Ngài Cóc Đi Gặp Bác Sĩ Tâm Lý có một đoạn như thế này “Chúng ta đã dành cả buổi phân tích chỉ để nhận ra rằng tôi đã làm những điều ngu ngốc gần như suốt cuộc đời mình. Tôi phải làm gì đây hả ông Diệc? Khi nào thì tôi mới học được cách trưởng thành?” Đoạn này mình trích trong chương 7 của cuốn sách trang 132. Bài viết hôm này mình chỉ đơn giản phân tích câu nói này cũng như đưa ra quan điểm vì sao mình thấy câu này ấn tượng.
Đầu tiên, câu nói được đặt trong bối cảnh sau khi chàng Cóc ta được nghe ông Diệc phân tích về sự tức giận cũng như hành vi của chúng ta khi phải thích nghi với bố mẹ khi còn nhỏ, ông đưa ra quan điểm rằng mỗi chúng ta điều có sẵn trong mình cảm xúc tức giận nó tồn tại trong 8 hành vi từ yếu đến mạnh: Bỏ cuộc, chán nản, chậm chạp, ủ rũ, nóng nảy, hờn dỗi, ăn vạ và nổi loạn. Ông cũng nói thêm “Mọi chiến lược hành vi này thực chất là các cơ chế phòng bị được hình thành ngay từ thời thơ ấu của chúng ta, đó là những cách chúng ta bảo vệ mình khỏi những mối nguy cơ mà chúng ta nhận thấy, dù cho nó là thực sự hay tưởng tượng. khi chúng ta thấy một người trưởng thành hờn dỗi, ăn vạ hay ủ rủ, nói rằng họ cảm thấy buồn chán, có thể chúng ta sẽ tự hỏi liệu những hành vi này của bọn họ có phù hợp không, hay họ đang bị ép phải thực hiện lại những hành vi từ thuở thơ ấu.” và theo quan điểm của Cóc thì nó hoàn toàn đúng với những biểu hiện của anh ta. Cóc có một người cha nghiêm khắc, một người ông quyền lực và một người mẹ luôn tuân thủ, vì thế từ khi còn bé nó đã phải thích nghi với những hành vi của gia đình một cách máy móc. Nó luôn làm theo những lời mà cha mình nói và luôn mặc định mọi lỗi lầm đều do nó gây ra và nó luôn là người phải xin lỗi trước mặc dù thâm tâm nó chưa chắc đã đồng tình, nó cảm thấy như cả cuộc đời mình như toàn những điều ngu ngốc và lố bịch là do vậy.
Tiếp đến, Cóc có hỏi một câu hỏi đó là : “Tôi phải làm gì đây hả ông Diệc? khi nào thì tôi mới học được cách trưởng thành?” Trưởng thành là trọng tâm trong câu hỏi trên, là một khả năng mà Cóc hướng đến, ở đây ta thấy câu hỏi giữ một vai trò định hướng cho cả một tư duy, vì thế mình thấy câu hỏi này khá ấn tượng vì nó cho thấy một chàng Cóc đã thay đổi, một chàng Cóc có ý thức trong việc kết nối bản thân thay vì một chàng Cóc ủ rũ và mất định hướng lúc ban đầu, nó thậm chí không hề biết những vấn đề của mình và kể cả một câu hỏi tại sao mình lại như vậy cũng không. Mình tin rằng Cóc sẽ biết rồi sớm thôi nó phải biết mình cần làm gì để trưởng thành.
Cuối cùng, mình sẽ nói về sự liên quan giữa hai nội dung mình vừa trình bày bên trên, nó sẽ liên quan đến một câu rất hay đó là “Biết những điều mình không biết”, trọn bộ của nó có bốn câu là “Biết những điều mình biết, biết những điều mình không biết, không biết những điều mình biết và không biết những điều mình không biết”, thì theo như những gì mình phân tích ở trên, chàng Cóc ta đã đi từ vùng “Không biết những điều mình không biết” sang “Biết những điều mình không biết” đây thực sự là một tiến bộ lớn. Những người ở trong trạng thái tâm lý này đã bắt đầu nhận thức được về bản thân vị trí của mình ở đâu và mình cần phải làm gì, họ sẽ là người luôn muốn cải thiện bản thân, luôn muốn thu hẹp vùng “mình không biết” từ đó làm tiền đề để bước sang hai vùng còn lại, dù chưa hoàn thiện bản thân mình nhưng họ cho thấy một tiềm năng mạnh mẽ trong tương lai, vì thế họ vẫn được mọi người kính trọng và yêu quý.
Và đó là những gì mình có hôm nay muốn chia sẻ đến mọi người, nếu có sai sót hay những điều bất hợp lý mọi người có thể để lại một comment cho mình được biết nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!.
Nhận xét
Đăng nhận xét