Xin chào mọi người, người ta thường nói rằng "cuộc sống sao mà bất công với mình quá vậy" tại sao mình lại sinh ra trong nghèo khó còn người khác thì được sinh ra trong một gia đình có điều kiện, tại sao trong cuộc phỏng vấn người được chọn là họ chứ không phải mình, cùng vô vàng những so sánh bất công khác. Thật không may là những người được so sánh họ cũng so sánh mình với người khác, đâm ra chúng ta ai cũng có trong mình một nỗi bất công riêng.
Mình biết có những bất công thực sự là đúng bản chất của nó, nhưng phần đa chúng không thực sự như vậy. Như việc mình sinh ra trong nghèo khó đó hoàn toàn không phải là việc mà ta có thể kiểm soát được nhưng việc mình được chọn trong cuộc phỏng vấn đó hay không là việc mà phần nào đó ta kiểm soát được ,ý mình không phải là việc thao túng nhà tuyển dụng theo kiểu tâm linh khiến họ làm theo ý mình :)) mà là việc mình phải cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của công việc mà mình hướng đến, mọi nhà tuyển dụng đều muốn tuyển được người có thể hoàn tất yêu cầu được giao và nhiều hơn thế chính vì vậy thứ mà ta có thể kiểm soát được chính là bản thân của mình. Chỉ khi chúng ta có thể tự nhủ một cách thật lòng rằng "mình đã cố gắng hết sức, không còn việc gì có thể làm mà mình chưa làm cả" mà mình vẫn không được chọn thì lúc ấy mình tin là cũng có một chút ít cảm giác bất công nhưng nó sẽ không dài mà thay vào đó là sự nhẹ nhỏm vì mình đã nổ lực cho việc mình muốn. Mình cũng tin là những cơ hội khác sẽ đến với những người như vậy hơn là những người chỉ biết trách móc cuộc đời vì đã bất công với mình.
Suy cho cùng mọi thứ vẫn xoay quanh chúng ta, sự nổ lực cố gắng luôn được xã hội này tôn vinh. Những việc chúng ta tin tác động rất lớn đến những việc chúng ta làm, những người tin mình bất công và luôn đi tìm sự công bằng bằng cách chỉ trích người khác, cho rằng những thành tựu mà người khác đạt được là do may mắn, do chiêu trò thì chắc chắn bản thân họ sẽ khó có thể đạt được những thành tựu nổi bật và được người khác công nhận họ sẽ không thể nào phát triển nếu như cứ giữ khăng khăng tư duy ấy.
Ngược lại, những người họ ý thức được những bất công của mình nhưng họ cũng biết bản thân mình cần phải làm gì để hạn chế sự bất công ấy, họ luôn biết cách cố gắng và nổ lực cho việc này, họ ý thức được những thành tựu mà người khác đạt được không phải do ngày một ngày hai cũng không hẳn là sự may mắn đã giúp đỡ họ chỉ có kiên trì nổ lực từng ngày trong suốt một khoảng thời gian dài mới chính là thứ biến họ trở thành con người của ngày hôm nay. Vì thế họ luôn đặt trách nhiệm hướng về bản thân trong mọi tình huống và sẽ chẳng là điều gì lạ lùng rồi họ sẽ có được những thành quả xứng đáng cho mình.
Mọi người vừa đọc xong bài viết, mình là tác giả của Nhật Kí Hằng Ngày. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Nhận xét
Đăng nhận xét