Xin chào mọi người, hôm nay lại có bài viết mới cho mọi người đây!
Trong một lần mình ra quán cà phê, chỉ có mình mình với ly cà phê đen ít đường yêu quý, thật lòng mà nói mình không phải là người hay uống cà phê, mình cũng ít khi ra quán cà phê nữa nhưng không hiểu sao bữa đó mình lại hứng thú làm việc này (có lẽ do bản thân mình cảm thấy "Ồ, anh bạn à. Anh có thấy mình giống một cái máy với những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán này không, phải làm điều gì đó khác đi thôi!" lâu lâu mình lại hay 'điên' như thế này:)) ). Trong một lần hiếm hoi như vậy, mình thường sẽ chọn một chỗ ngồi mà có view nhìn ra ngoài đường, chỗ mà mình có thể nhìn dòng người qua lại cũng như sự hối hả của một Sài Gòn nhộn nhịp.
Có một ông cụ bước đến gần mình và chìa sấp vé số trên tay, ông chẳng nói gì, người ông hơi cuối xuống ý mời mình mua giúp ông mấy tờ vé số. Dạo đó mình khá nghèo (bây giờ thì mình vẫn thế:)) ) nên chỉ đủ tiền uống ly cà phê, thế là mình đành lắc đầu và nhìn ông cụ một cách xót xa. Hơn ai hết mình biết ngoài kia có rất nhiều người họ tuổi đã cao những vẫn cố gắng mưu sinh, cố gắng kiếm từng đồng để trang trải mỗi ngày. Thế rồi ông lặng lẽ bước đi.
Chỉ một trải nghiệm ngắn ngủi với ông cụ bán vé số như vậy thôi cũng đủ để mình học được nhiều điều. Mình tự hỏi rằng "Con cháu họ đâu nhỉ?", "Con cháu họ không lo cho họ sao?" và nhiều câu hỏi khác cứ chạy lòng vòng trong đầu mình từ dạo đó. Với đầu óc hạn hẹp của mình thì không phải câu hỏi nào mình cũng có thể giải đáp được một cách thỏa đáng, có thể con cháu họ không sống gần họ và họ cũng chẳng mấy gì dư dã để lo cho bố mẹ mình, hay con cháu họ vì một điều gì đó mà giận cha mẹ mình dẫn đến việc họ không được chu cấp hoặc khủng khiếp hơn là con cái họ đã mất... càng nghĩ chỉ càng làm mình cảm thấy xót xa (đến đây mình lại nhớ đến tác phẩm Một Bữa No của nhà văn Nam Cao).
Nhưng mình cũng nghĩ phải có một điều gì đó mấu chốt khiến họ rơi vào tình trạng này, liệu nguyên nhân có xuất phát từ họ không? (đương nhiên những cụ ông, cụ bà đã lớn tuổi nhưng vẫn còn phải mưu sinh đáng thương hơn đáng trách). Mình đặt ra câu hỏi trên là để bản thân rút ra được gì đó cho mình và điều mình rút ra theo quan điểm chủ quan của bản thân đó là mình phải có sự chuẩn bị cho tương lai của bản thân, tương lai là thứ không thể dự đoán trước nhưng nó là thứ có thể chuẩn bị trước. Ngay từ khoảnh khắc mình cảm thấy xót xa về ông cụ bán vé số dạo nọ trong đầu mình đã hình thành nên suy nghĩ rằng bằng mọi cách và bằng mọi giá mình nhất định không để bản thân rơi vào hoàn cảnh giống như họ.
Điều đó cũng chính là lý giải cho câu hỏi của tiêu đề bài viết "Bản Thân Đang Cố Gắng Vì Điều Gì?" mình đang cố gắng cho sự chuẩn bị, cố gắng cũng cố cho một tương lai tươi sáng mà mình có một niềm tin rằng nó sẽ xảy ra, nó sẽ giúp mình đến được nơi mình muốn đến. Nếu ví bản thân như một con tàu trên biển thì chính niềm tin này sẽ là động lực cho con tàu chạy về phía trước.
Có một câu nói trong tiếng anh như thế này "Luck is when opportunity met preparation" dịch ra là "may mắn là khi cơ hội gặp sự chuẩn bị". Nó nói lên việc sự chuẩn bị trong quá khứ chính là một trong hai thành tố giúp bạn có được may mắn (mình nghĩ sẽ không ai bàn cãi về việc may mắn giúp ích cho chúng ta như thế nào đâu ha). Người ngoài nhìn vào nghĩ bạn may mắn trong một khoảnh khắc nhưng họ sẽ mãi mãi không nhìn thấy được bạn đã cố gắng như thế nào để đến được ngày hôm nay.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!.
Nhận xét
Đăng nhận xét