
"Ngài Cóc Đi Gặp Bác Sĩ Tâm Lý" - Bài học mà mình tâm đắc

Chào mừng mọi người đã đến với blog cá nhân của mình. Đây là bài viết đầu tiên, mình sẽ có một bài viết nói rõ hơn về trang blog này. Còn về bài viết hôm nay mình xin được chia sẽ những điều mình đã học được trong cuốn sách "Ngài Cóc Đi Gặp Bác Sĩ Tâm Lý".
Phải nói mình không recommend cho mọi người hay review cuốn sách này (đó có thể trong một bài viết khác :)) ). Mình chỉ muốn chia sẽ một cách thuần túy nhất những điều mình học được thông qua góc nhìn hạn hẹp của bản thân từ cuốn sách.
Đầu tiên, mình rất tâm đắc với câu nói của ông Diệc (nôm na cho các bạn chưa đọc cuốn sách thì ông Diệc là người tham vấn tâm lý cho chàng Cóc trong câu chuyện) Ông nói :"Tôi không có quyền cho phép cậu tự đưa ra quyết định, Cóc ạ". Chỉ một câu nói mà nó đã thể hiện lên rất nhiều điều, bạn có nhận ra là từ nhỏ đến lớn chúng ta đã phải lệ thuộc quyết định vào người khác không. Cụ thể, đối với bản thân mình khi còn nhỏ xíu cha mẹ luôn là người quyết định thay mình, khi đi học thì đó là thầy cô, còn khi đã lớn mình lại lệ thuộc vào quyết định đến từ những người xung quanh, như bạn bè, họ hàng, thậm chí là cả hàng xóm. Mình luôn để những lời nói của họ lên trên những suy nghĩ của bản thân, khi mình mặc một chiếc áo bản thân thấy rất ưng ý nhưng chỉ với vài lời nhận xét của bạn bè, hay thậm chí là người trong gia đình là ngay hôm sau mình không mặc chiếc áo đó nữa. Từ đó để thấy, bản thân cũng là một chủ thể mà mình nên tôn trọng, tôn trọng những suy nghĩ, những quyết định và hành động mình làm, dám chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra, đó chính là điều đầu tiên mình học được.
Tiếp theo, có một đoạn trong cuốn sách mình cảm thấy rất thú vị, đó là câu chuyện giữa chuột nước và chuột chũi (hai người bạn của chàng Cóc ta trong câu chuyện) chuột nước là một sinh vật rất giỏi dang, anh ta thạo gần như mọi việc và luôn là người giúp đỡ chuột chũi trong những lúc khó khăn, còn chuột chũi là một sinh vật trái ngược hoàn toàn so với chuột nước, nó hậu đậu, luôn làm sai việc và luôn bị chuột nước nhắc nhở khi hai người họ sống chung một nhà. Chính vì điều này mà chuột chũi luôn cảm thấy khó chịu khi sống chung với chuột nước, anh ta luôn muốn tự làm mọi việc kể cả khi có làm hỏng việc đi chăng nữa, rồi tự anh ta sẽ sửa chữa và làm nó tốt hơn. Khi bị chuột nước nhắc nhở không nên làm cái này, không nên làm thế kia, chuột chũi tuy ngoài mặc vui vẻ nghe theo lời chuột nước nhưng sau lưng lại âm thầm chửi rủa anh. Từ đó để thấy lòng tốt trong cuộc sống đôi khi cũng nên được tiết chế, chuột nước giúp đỡ chuột chũi vì lòng tốt và đơn thuần chuột chũi là bạn anh, nhưng đôi khi việc lúc nào cũng chỉ bảo người khác, lúc nào cũng đưa ra những lời khuyên thì không hẳn lúc nào cũng được đón nhận, vì cũng giống như chuột chũi trong câu chuyện, anh ta sẽ thấy mình kém cỏi và ngu ngốc khi cứ mãi bị chuột nước nhắc nhở như vậy. Chúng ta chỉ nên khuyên hoặc giúp đỡ người khác chỉ khi họ thực sự cần giúp đỡ, đó là điều thứ hai mình học được.
Điều cuối cùng mình học được từ cuốn sách "Ngài Cóc Đi Gặp Bác Sĩ Tâm Lý". Đó là, rất ít ai trong chúng ta thực sự theo dõi cảm xúc của bản thân, mà thường là bộc lộ nó theo bản năng, đã là bản năng thì đôi khi nó sẽ không còn phù hợp. Để mình giải thích ý này, giống như trạng thái tâm lý chiến hay chạy, đây là trạng thái tâm lý được hình thành từ thời kì nguyên thủy của loài người khi tổ tiên chúng ra phải đối mặt với những nguy hiểm đòi hỏi phải đưa ra quyết định thật nhanh và ngày nay nó tồn tại trong ta như một loại bản năng. Ví dụ, như khi chúng ta đứng trước đám đông để phát biểu một điều gì đó, chúng ta có thiên hướng cảm thấy khó thở, tay chân bị rung, tim đập nhanh và có chút hoảng sợ mặc dù không ai đe doạ hay uy hiếp chúng ta cả. Okay dừng lại ở đây, mình tin bạn đã hiểu nôm na phần này. Chúng ta ít khi nào gọi tên trang thái cảm xúc và khi mình hành động theo bản năng như vậy, đôi khi có thể làm người khác tổn thương. Bản thân mình khi biết được điều này thì luôn cố gắng để cải thiện, không phải kiểu luôn làm người khác hài lòng mà mình bắt đầu theo dõi những gì mình làm, những gì mình nói và những gì mình nghĩ. Nói vậy thôi chứ mình nghĩ mình còn một quãng đường dài phía trước để thành thạo việc này, nó sẽ giúp mình hiểu rõ con người mình hơn và luôn biết cách hàng xử sao cho phù hợp.
Đây là những gì mình đúc kết sau khi đọc cuốn sách này, mình viết ra đây cũng xem như là để mình ghi nhớ lại những điều mình học được. Mình chắc chắn khi đọc lại cuốn sách này, mình sẽ còn rút ra được nhiều bài học hơn nữa. Lúc đó biết đâu có vài bài viết nữa thì sao :)) (Thằng này nó viết dở mà hay viết dễ sợ)
Với tinh thần không làm hỏng cuốn sách, trên đây là những điều cá nhân mình học được mà không phải những giá trị cốt lõi mà tác giả muốn truyền đạt. Mình tin là nếu cảm thấy hứng thú với cuốn sách bạn sẽ có một trải nghiệm và những đúc kết cho riêng mình.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Nhận xét
Đăng nhận xét